▼
Chúng có đoái hoài gì đến đồng bào đâu mà nói, tất cả chỉ là khẩu hiệu suông mà thôi! Vừa rồi có giáo viên đã mạnh dạn tố cáo tên Trần Thảo, trưởng phòng giáo dục huyện Đơn Dương tham nhũng tới cả hàng mấy tỉ đồng nhưng nào đã thấm tháp gì so với những tên khác!
Với đồng lương còm cõi của một giáo viên thì các thầy cô thấy chuyện trong ngành là chuyện lớn nhưng với những ngành khác thì đó chỉ là số tiền lẻ của các đại gia tham nhũng khác.
Hết dự án này đến dự án khác, từ vốn trong nước cho đến vốn vay nước ngoài nhằm chấn hưng nền giáo dục đang ngày càng trượt dốc không phanh đã ùn ùn chảy vào túi các quan tham từ trung ương đến địa phương, mấy giáo viên trong ngành có thể hiểu được điều đó? Kinh khủng lắm các thầy cô ơi! Ngành giáo dục của chúng ta cũng như con em của nhân dân và những nhà giáo chân chính quá đáng thương, quá bi đát !
Các quan trên có biết thực tại này không? Quá biết đi chứ! Bởi vậy mà các vị cố vơ vét càng nhiều càng tốt để đưa con em các vị đi học ở nước ngoài. Đã có ý kiến cho rằng nền giáo dục này không thể chấn hưng được khi mà các vị lãnh đạo cao cấp kiên quyết bỏ mặc nhân dân, kiên quyết cho con em mình đi học ở nước ngoài.
* Hình ảnh dân oan cầm biểu ngữ tố cáo Bí thư tỉnh Lâm Đồng Huỳnh Đức HòaQua vụ án cưỡng chế, cướp đất của dân ở Tiên Lãng-Hải Phòng vừa rồi, cũng như "Toàn cảnh bức tranh giáo dục Đơn Dương", hãy thử nhìn lại bộ mặt Đơn Dương-Lâm Đồng thử coi: Việc chiếm dụng đất đai ở đây nếu nói về quy mô, diện tích chắc chắn còn lớn hơn cả Tiên Lãng, bảo đảm không ngoa chút nào đâu! Người dân họ đánh giá từng vụ việc quả có tình có lý: Trước hết là một quả đồi nhỏ dùng để xây nhà thờ họ Ngô của nguyên bí thư huyện ủy Ngô Đình Bốn, nơi tổ tiên ông hàng ngày trông vọng về chiếc ghế mà cháu con đã từng ngồi lãnh đạo toàn huyện hẳn cũng có ngậm ngùi, tiếc nuối một thời vàng son! Còn nhân dân Đơn Dương hẳn cũng đánh cho ông hai chữ Đại Xá bởi dù sao đó cũng được xem như một việc hiếu nghĩa vậy! Với lại chỗ đất đó nếu có trồng thì cũng chỉ thêm được dăm bảy cây thông là cùng!
Kẻ chiếm dụng đất đai lớn nhất ở Đơn Dương hiện nay phải nói là Lý Văn Kiệt, từ Proh ra tới Lạc Xuân, tổng cộng tên này chiếm đất công không dưới hai chục hec-ta, ở đâu cũng nghe đất ông Kiệt, vườn ông Kiệt, đường điện hạ thế nhà ông Kiệt kéo vào tận nơi để phục vụ cho sản xuất trang trại cơ giới quy mô lớn.
Đất ông Kiệt, nhà chùa ông Kiệt to thì to thật, rộng thì rộng thật nhưng dù sao cũng chỉ là cấp huyện mà thôi, nếu so với cấp tỉnh thì chỉ là mảnh đất chó nằm lòi đuôi, chùa ông Kiệt so với những biệt thự cấp tỉnh chỉ là ngôi miếu nhỏ !
Trở lại với vụ Trần Thảo, cu cậu đã sắp vỡ tim, đứt mạch máu để tìm phương cứu chữa bởi cơ quan điều tra chỉ cần phẩy nhẹ một cái là lòi ra hàng mấy tỉ không giải thích được, rồi còn nhà cửa, tài sản ở TP Hồ Chí Minh biết giải thích sao đây ?
Có lẽ đức Thái tổ họ Lý, từ thuở dời đô, mong cho đất nước yên bình thịnh trị đến muôn đời, rồi các tiên đế nhà Trần với võ công hiển hách đánh đuổi quân Mông – Nguyên ba lần xâm lược cho đến cụ Huỳnh Văn Nghệ với những trăn trở "Từ thuở mang gươm đi mở cõi, ngàn năm thương nhớ đất Thăng Long" đến nay không biết các ngài có chấp nhận những tên "đầy tớ" trở thành kẻ cướp cạn của dân của nước hay không?
http://xuongduongvietkhang.blogspot.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét